"Lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ"
Hình như đó là một câu thơ đã đi vào tâm thức người Việt hôm nay.
Câu này
trích từ bài "Phương xa" trong tập Thơ Say (1940) của Vũ Hoàng Chương. Như một lời tiên tri, bài thơ cất lên tiếng kêu thương về thân phận con người chân thật giữa một thế giới đảo điên. Chậm rãi đọc lại từng câu, người ta có cảm tưởng nhà thơ đã viết ra bài đó để trao tặng những người Việt Nam vượt biển đi tìm tự do sau biến cố 1975.
Lời thơ trong sáng và thắm thiết tình người. Hai giá trị từ lâu vắng bóng trong tiếng Việt ngày nay.
Phương Xa
Nhổ neo rồi
thuyền ơi xin mặc sóng
Xô về Ðông
hay giạt tới phương Ðoài
Xa mặt đất
giữa vô cùng cao rộng
Lòng cô đơn
cay đắng họa dần vơi
Lũ chúng ta
lạc loài dăm bảy đứa
Bị quê hương
ruồng bỏ giống nòi khinh
Bể vô tận sá
gì phương hướng nữa
Thuyền ơi
thuyền theo gió hãy lênh đênh
Lũ chúng ta
đầu thai lầm thế kỷ
Một đôi người
u uất nỗi trơ vơ
Ðời kiêu bạc
không dung hồn giản dị
Thuyền ơi
thuyền xin ghé bến hoang sơ
Men đã ngấm,
bọn ta chờ nắng tắt
Treo buồm
cao, cùng cao tiếng hò khoan
Gió đã nổi,
nhịp trăng chiều hiu hắt
Thuyền ơi
thuyền, theo gió hãy cho ngoan
Vũ Hoàng Chương
1940: Tự xuất bản THƠ SAY, nhà Cộng Lực ấn loát và phát
hành. Nxb Nguyễn Đình Vượng tái bản 1971, Saigon.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.