Người hướng dẫn Thái Lan giới thiệu
trái sầu riêng cho đoàn du khách, nói nó có mùi fromage. Đây là những du khách
đến từ Pháp, nên ai cũng hiểu ngay. Đề tài sầu riêng có vẻ hấp dẫn, mọi người đều
tò mò muốn có dịp đi xem chợ Bangkok để biết thêm. Nói chuyện nhẩn nha với bà đầm
ngồi ghế xe bên cạnh, bỗng xoay qua chuyện ăn thịt chó. Lạ lắm, đề tài thịt chó
này bao giờ cũng lôi cuốn khá nhiều. Đại khái, người Âu Mĩ có thành kiến coi sự
ăn thịt chó có phần dã man. Tôi không biết tục ăn thịt chó ở Việt Nam có từ bao
giờ, song có lần đọc báo biết các nhà khảo cổ đã tìm thấy dấu vết xương chó
trong bữa ăn người Gaulois ở Bretagne từ những thế kỉ xa xưa.
Bố mẹ tôi di cư từ Bắc vào Nam năm
1954, nhưng gia đình không ăn thịt chó. Tuy nhiên hồi nhỏ, mẹ tôi đã nấu cho ăn
một hai lần món giả cầy, tức là cách nấu giò heo với củ riềng theo lối làm thịt
chó. Bây giờ, mấy chục năm sau, tôi còn nhớ mùi béo ngậy thơm ngon.
Tới khi du học sang Pháp, bạn bè tán gẫu
với nhau, cũng không tránh khỏi đề tài ăn thịt chó. Hình như tôi chưa gặp ai
thú nhận mình đã ăn thịt cầy bao giờ. Có một anh bạn người ở Nha Trang kể rằng có biết một thằng bạn chỉ ăn thịt chó có một lần, sau đi đâu cũng
bị chó sủa. Anh bạn còn kể chuyện một sinh viên sang Vatican Ý Đại Lợi tu học
làm linh mục, có lần đứng góc đường, trông thấy một con chó đi ngang, bỗng thèm
rỏ dãi. Chuyện về ăn thịt chó này của bà xã tôi có lẽ thú vị hơn cả. Hồi lên năm
sáu tuổi, nhà tôi ở với bà dì, xã Tân Phú Trung, cách Củ Chi khoảng mười cây
số. Bà dì mắn con, đẻ năm một, nhà tôi giữ việc bồng em, đưa võng cho chúng nó
ngủ. Trong nhà có nuôi một con chó mực. Mỗi lần có đứa em nào ỉa ra nền đất, dì Năm
đứng kêu to: "Mực, Mực ô!". Thế là con chó mực ở đâu chạy lại, ăn hết
cục cứt vàng, rồi còn le lưỡi liếm đít đứa bé một cái cho sạch. Sau con chó mực
già yếu, bộ lông đen mướt trở thành xơ xác, nó chỉ còn biết nằm phơi nắng trên
sân, lấy lưỡi liếm mụn ghẻ lở ngoài da. Dì Năm thấy nó tội nghiệp, bèn kêu một
bà trong xóm di cư gần nhà lại, đem cho con mực. Bà di cư mặt mày tươi rói.
Không biết hôm đó, con chó mực già kết liễu đời mình trên một mâm cơm thịnh soạn
hay trên quầy bán thịt trong làng.
Thời sự
Thời sự
Trên Internet trong vài năm gần đây
(2012), tin tức về thức ăn có chất độc và dơ bẩn ở Việt Nam, chịu áp lực kinh tế
từ Trung quốc, càng ngày càng đe dọa trầm trọng. Riêng về chuyện thịt chó,
người ta thấy rằng hình như số người Việt ăn bây giờ ngày càng đông, trộm
cắp như rươi, và nhất là không biết đến vệ sinh gì cả.
Xin xem bài báo tiêu biểu này trên mạng
"Công An Nghệ An":
Hiểm họa từ 'cẩu ngoại' - Chủ Nhật,
26/12/2010 15:59
Thi thoảng
chúng ta lại bắt gặp những chiếc xe chở hàng nghìn chú chó vượt cửa khẩu Cầu
Treo - Hà Tĩnh đổ bộ vào Nghệ An. Đó là số chó do những lái buôn thu mua từ
Lào, Campuchia vận chuyển về phục vụ nhu cầu cầy tơ rất thịnh hành ở Việt Nam,
nhất là khi mùa đông về.
Chó Lào,
Campuchia rẻ chỉ bằng 1/3 chó ở Nghệ An, Hà Tĩnh nhưng khâu kiểm dịch vẫn còn bỏ
ngỏ. Người dân Nghệ đang ăn thịt chó ngoại nhưng đâu biết đó là những chú chó
có thể mang nhiều mầm bệnh.
photo http://congannghean.vn/Default.aspx |
Tính ra một chú chó trung bình có giá đến bạc triệu nên không ngạc nhiên khi bọn câu trộm chó dù bị đánh cho bầm dập tả tơi, có đứa
còn chết không toàn thây nhưng lượng chó mất trộm vẫn cứ ngày một tăng. Nắm bắt được nhu cầu người dân, những tay lái chó cứ mỗi khi đông về lại
ùn ùn sang Lào, Campuchia, Thái Lan buôn chó về.
Nguồn: http://congannghean.vn/Default.aspx
Phụ lục
Làm thịt chó:
https://www.facebook.com/photo.php?v=760092490669301
Phụ lục
Làm thịt chó:
https://www.facebook.com/photo.php?v=760092490669301
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.